Những đêm trăng đậu trên tán dừa nhiệt đới, ánh bàng bạc trải một vùng mênh mông theo mái chèo nhịp khua sóng nước, nghe tiếng ai nỉ non sáu câu vọng cổ, tôi lại chợt nhớ đến nao lòng tiếng hát Hương Lan: “Về phương Nam lắng nghe cung đàn/ Thao thức vọng dưới trăng mơ màng…” (Điệu buồn phương Nam). Phương Nam là quê hương thứ hai của người nhạc sĩ già, là nơi để bước chân ông tung tẩy mà trót nặng lòng với vầng trăng. Trăng vỡ, con cá tưởng mồi vội vã đớp, ông ôm đàn gảy lên điệu buồn…
|