Cách đây mấy năm, chợt rộ lên chuyện một “bài văn lạ”. Thực ra, đây không phải bài văn, mà cũng chẳng có gì lạ. Lạ chăng, là có tờ báo và có vài nhà văn Việt Nam muốn chơi trò tung hứng, đưa một em học sinh “giỏi văn” mà không làm được đề thi về bài “Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc”, em này bèn…thừa giấy vẽ voi, viết luôn một bức ‘tâm thư” nói rằng mình không có cảm xúc gì với bài “Văn tế…”, rằng tác phẩm này quá xa lạ với thế hệ em, nên không…làm bài. Lẽ ra, đó sẽ là chuyện…cười mà báo chí ở ta hay in sau mỗi mùa thi, nhưng người ta lại biến một em học sinh có lẽ là giỏi Game online hơn giỏi văn thành một “anh hùng” đấu tranh cho dân chủ học đường, một điển hình của sự trung thực(sic!). Và phía sau trò tung hứng lố bịch này là một âm mưu nhằm loại bỏ những tác phẩm yêu nước chống ngoại xâm ra khỏi chương trình sách giáo khoa. Chúng tôi xin giới thiệu một bài viết của nhà thơ-đạo diễn điện ảnh Đỗ Minh Tuấn viết trong thời điểm ấy để bạn đọc có cái nhìn đa chiều hơn về văn chương học đường nhân mùa thi đại học vừa kết thúc.
|