Không gian, thời gian, vạn vật đều trong trạng thái ngột ngạt, chật chội, gò bó, bức bách như sợi dây đàn được căng hết cỡ. Trạng thái ấy tạo sinh những đối cực: sinh – tử, mặt đất – bầu trời; ánh sáng – bóng tối; khổ đau – hân hoan,... và làm nên vùng thẩm mĩ riêng cho Tùng gai của Bạch Diệp. Chị chấp nhận hai mặt của cuộc đời, phóng chiếu chúng thành cảm hứng sáng tạo, bày tỏ nỗi niềm, cái tôi của mình về cuộc thế, con người và lí tưởng nghệ thuật bằng những cảm xúc dạt dào, nữ tính.
|