CHÙM THƠ NGUYỄN MINH PHÚC
ngọn tóc bên đời
anh vẫn biết trong tình yêu tội nghiệp
sẽ có ngày ta sẽ phải xa nhau
sẽ có ngày ôm lấy trái tim đau
ngồi mà nhớ những tháng ngày xưa cũ
anh vẫn biết quanh anh là bóng tối
chiều đã tàn và mây cũng ngừng trôi
không vì sao không ai là có lỗi
chỉ mình anh hun hút bóng đêm dài
những dại khờ ngày ấy sẽ phôi phai
sẽ gặm nhắm một đời anh tiếc nhớ
có nhiều khi cuộc tình nầy dang dở
lại là niềm hạnh phúc mối tình kia
con sông khô mấy nhánh đã chia lìa
em rồi cũng như ngàn muôn kẻ khác
khi ngọn tóc trói đời nhau bội bạc
sợi tóc nào vất vưởng trái tim anh...
nguyễn minh phúc
cũng đành...
cũng đành người phía chân mây
tôi ngơ ngác nhớ mưa bay cuối trời
đành người mây thấp chiều rơi
tôi nghe sóng vỗ một trời phôi phai
đành heo hút những sớm mai
khi tay đã trót buông rời tay nhau
khói sương chạm bóng mưa dài
còn nghe vọng tiếng thở dài một tôi
cũng đành ngày cũ xa trôi
nụ hôn rời rã đôi môi héo tàn
đành thôi mây rớt trên ngàn
bến sông hiu hắt chiều tan mịt mùng
nẻo về còn những riêng chung
cũng đành gửi lại tơ chùng duyên xưa
người đi tình xót xa vừa
cũng đành như một cơn mưa...cũng đành...
nguyễn minh phúc
sông rồi rẽ nhánh
nghìn sau vớt một nụ cười
chơ vơ cuối gió tim người phai phôi
sông còn hờ hững đấy thôi
huống chi con sóng lưng trời đẩy đưa...
cầm bằng vùi những âm xưa
phấn son đã nhạt chiều mưa đã tàn
mênh mang sương khói trên ngàn
buổi về sót lại đôi bàn tay không
xưa em má thắm môi hồng
gót xuân xiêm áo theo chồng em đi
sông mưa rẽ nhánh xuân thì
xót xa cơn mộng siết ghì cô đơn
...giờ nhìn nhau buổi hoàng hôn
mưa xiêu tóc bạc nắng hờn nếp nhăn
sông chiều sóng vỗ lăn tăn
nhớ chăng một nhánh
rẽ hằn đời nhau...
nguyễn minh phúc
|