NGHE TRẦN ĐĂNG KHOA NÓI TRẠNG
PHAN THỊ THANH NHÀN
Thỉnh thoảng tôi mới có dịp gặp nhà thơ Trần Đăng Khoa, nhưng nghe và đọc về anh thì nhiều. Có người bảo anh là tài sản lớn của đất nước,có người bảo anh là vua… cuội, có người lại bảo nói theo dân gian thì anh chính là Trạng, mấy trăm năm dân Việt mới có được một người, có bác đùa chê anh suốt đời chỉ mặc được áo quần bộ đội (anh mà mặc com lê ca vát thì… không nhìn được!). Còn tôi thì chỉ xin kể lại những gì tôi trực tiếp biết về anh. Trần Đăng Khoa… cuội hay Trần Đăng Khoa nghiêm túc và chu đáo? Có lẽ là …cả hai! Bởi vì thực thì anh cũng rất tếu và hay đùa, một điều mà tôi nghĩ là chỉ những người thông minh và không coi cái gì là quan trọng quá mới có thể làm được.
Một hôm, nhân đến sớm trước một cuộc họp, chúng tôi ngồi tán dóc. Trần Đăng Khoa nheo mắt nhìn khắp lượt rồi chỉ vào nhà văn Nguyễn Trí Huân:
- Trong các bác ngồi đây, tôi cam đoan chỉ có bác Huân là thọ nhất, chí ít cũng phải ngoài 90!
Nhà văn Nguyễn Trí Huân cười:
-Tôi đang bao nhiêu bệnh trong người đây, ông có biết không?
Tôi đế thêm:
-Hồi mấy chị vào Huế, thấy em Trinh Bảo - phó tổng biên tập của báo Văn Nghệ cứ hái lá gì trong vườn của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, nói là về đưa anh Huân - tổng biên tập sắc uống chữa bệnh mà Khoa.
Khoa nói như đinh đóng cột:
- Chị Nhàn nhớ hồi ở Nga không? Dạo đó chị Quỳnh cứ mắng em xơi xơi,bây giờ thì sao nào? Chị kể đi…
Tôi ngớ ra:
-Ừ nhỉ, các bác biết không, dạo đó bọn mình sang học ngắn hạn ở học viện Gorky còn Khoa thì học 5,6 năm cơ. Buổi tối cả bọn hay kéo sang phòng Khoa chơi. Có hôm nó nhìn mọi người rồi phán: “Chị Ngọc Tú chuẩn bị khao to đi, chuyến này về, đại hội tới của hội ta, chị sẽ vào Ban chấp hành đó!’’. Ngọc Tú cười: “Thế nếu không phải thì Khoa khao nhé”. Khoa: Ok!
Nói rồi, Khoa quay sang Xuân Quỳnh:
- Em nói chị Quỳnh đừng giận, số chị cuối đời hơi vất vả, mà có khi còn bất đắc kỳ tử nữa ấy. Chị phải thật cẩn thận vào.
Quỳnh có vẻ cáu:
- Mày có cái miệng độc thế hả? Có im ngay đi không?
Còn tất cả mọi người đều kêu Khoa nói gở, vội lảng sang chuyện khác. Khoa gãi đầu:
-Em chỉ buột miệng thôi. Chị Quỳnh đừng giận mà!
Sau đó, đại hội năm 1989 thì phải, đúng là Ngọc Tú được bầu vào Ban chấp hành Hội nhà Văn Việt Nam. Còn trước nữa, năm 1988, thì Xuân Quỳnh mất đột ngột trong một tai nạn giao thông như chúng ta đã biết.
Mọi người ngồi với Khoa và Nguyễn Trí Huân hôm đó đều rất ngạc nhiên:
- Bà Nhàn kể thật đấy chứ? Thế thì Khoa phải phán cho cả bọn xem sao nào.
Lúc này thì Khoa lại lắc đầu:
- Ấy, em cứ buột miệng thế thôi, chứ bắt em thì em lại chịu!
Đúng là Trạng Trần Đăng Khoa!
Nguồn: lethieunhon.com
|