CHÙM THƠ 1.000 THĂNG LONG - HÀ NỘI CỦA NGUYỄN NGỌC HƯNG
CHÙM THƠ “HÀ NỘI TÔI VỀ, EM ĐI ĐÂU?”
của Nguyễn Ngọc Hưng
LGT: Bị bạo bệnh, nằm một chỗ và trở thành nhà thơ Việt Nam ít đi nhất nước, Nguyễn Ngọc Hưng vẫn đau đáu về đời, về người, về thơ. Cơ hồ mỗi chuyển động của đất trời, của dân tộc đều được Hưng thẩm thấu, thu nhận vào sâu thẳm tâm hồn để rồi... một phút, một giây đột phá thành thơ.
Kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội, Hưng hướng về Thủ đô với tất cả niềm trân trọng của mình. Trong đời Hưng chỉ duy nhất một lần được về Hà Nội, được cận vệ Lăng Bác khiêng vào viếng Bác nhân lần Hưng đi nhận Giải thưởng thơ những người tàn tật thế giới tổ chức tại Hà Nội. Vâng, chỉ có một lần duy nhất, vậy mà Hà Nội thấm đẫm trong thơ Hưng với tất cả suốt chiều dài nghìn năm của dân tộc.
Bickhe.org xin giới thiệu chùm thơ chào mừng Đại lễ 1.000 năm Thăng Long Hà Nội với chủ đề "HÀ NỘI TÔI VỀ, EM ĐI ĐÂU?" của Nguyễn Ngọc Hưng (Mai Bá Ấn)
NƠI ẤY BỐN MÙA.jpg)
NƠI ẤY MỘT TRÁI TIM
Nơi ấy có mùa hạ
Ngan ngát sen thơm
Ngực gió phập phù
Nơi ấy có mùa thu
Bảng lảng sương mù
Nồng nàn hương sữa
Nơi ấy có mùa đông
Run run lá bàng thắp lửa
Thấp thoáng bóng ai nép mình bên cửa
Nghe gió mùa thắt thỏm đợi tình nhân
Nơi ấy có mùa xuân
Nô nức đào son, quất vàng, mai trắng
Chảy như sông lặng như hồ sâu lắng
Đi hết ngày chưa hết một chợ hoa
Nơi ấy có ngàn năm suy- thịnh, chiến- hoà
Máu đỏ nên sông
Xương chồng nên núi
Có thuở xênh xang có khi lầm lũi
Vẫn hào hoa thanh lịch “nhất kinh kỳ…”
Tổ tiên tôi từ nơi ấy ra đi
Khai khẩn đất đai, mở mang bờ cõi
Nắng gió tha phương dẫu ít nhiều lai pha giọng nói
Hát về đất nước quê hương chưa lệch chuẩn bao giờ
Hồn sông núi bay lên
Chót vót đỉnh Cột Cờ
Tha thiết “tả thanh thiên” với đài Nghiên tháp Bút
Nơi rùa đá đội bia thơm
Nơi ngựa thần lửa phun ngùn ngụt
Hồ trả gươm nhân nghĩa sáng muôn đời
Nơi “Điện Biên Phủ trên không” từng cháy rực một thời
Giờ rạng rỡ những pháo hoa , đèn điện
Mặt trời
Mặt trăng
Tiếp nối liên miên dòng thăm viếng
Hội tụ năm châu
Dung hoà bốn biển
Lăng Bác Hồ hoá bảo ngọc lương tri
Tôi yêu Người không một chút hồ nghi
Ơi Hà Nội- trái tim hồng Tổ quốc
Một lần đến đã ngàn năm thân thuộc
Người trong tôi
Mãi linh hiển dáng rồng!
Cho tôi xin
Một vốc nước sông Hồng
Một nắm đất gò Đống Đa lịch sử
Một chỗ đứng khiêm nhường nơi vua Lý anh minh từng ngự
Cùng dân tộc nghiêm cẩn, nức lòng nghe đọc “Chiếu dời đô”
Cho tôi xin
Một lần gặp Bác Hồ
Phút thiêng liêng người dõng dạc “Tuyên ngôn Độc lập”
Cho tôi được cùng 80 triệu trái tim chung nhịp đập
Đơm vạn đoá sen hồng dâng đại lễ NGÀN NĂM…
Xin được thanh tẩy tâm hồn xua sạch bóng tối tăm
Làm một viên gạch Hoàng Thành
Một ánh trăng Văn Miếu
Một chấm vàng hoa rêu năm Cửa Ô
Một tia nắng đỏ đậu vai cầu Thê Húc
Một hòn sỏi vô danh biết quên hết
những giông bão đau thương gió mưa tủi nhục
Lặng lẽ hiến dâng
Lặng lẽ góp mình
Ơi thành- phố- xanh, thành- phố- hòa- bình
Không chỉ ngàn năm, vạn năm Người mãi đẹp như thiên đường thu nhỏ
Mở cửa rồi- bốn phương lộng gió
Bỏ lối mòn xưa tránh con đường cũ
Bay lên cùng vận hội mới
Thăng Long!
MỘT NGÀY VỚI THỦ ĐÔ
Chưa thấy phố đã thấy người Hà Nội
Thanh lịch hào hoa phong nhã nhiệt tình
Đêm Văn Miếu mơ đài Nghiên tháp Bút
Thấp thoáng một thời nấu sử sôi kinh…
Quanh Hồ Gươm nghe tiếng rùa rẽ nước
Lưỡi kiếm thần loang loáng vệt trăng non
Huyền thoại cũ rập rờn theo con sóng
Dấu linh xưa rờn rợn lối rêu mòn
Bao xúc động khi vào lăng viếng Bác
Người thân thương gần gũi đến không ngờ
Đôi mắt rưng rưng ngắm chòm râu bạc
Mà nỗi lòng muốn hóa vạn tay thơ
Chưa hoa sữa đã thơm đầy hoa sấu
Những hàng cây nghiêng nắng gió tươi rờn
Ta đi giữa “niềm tin yêu hy vọng”
Chợt thấy mình như bỗng lớn cao hơn
Đây văn hóa, đây chiến công rực rỡ
Qua nghìn năm hưng phế vẫn Thăng Long
Mai dù có một đi không trở lại
Hà Nội ơi, Hà Nội mãi trong lòng!
THĂNG LONG
Ngàn xưa đã thấy rồng bay
Ngàn sau vẫn địa linh này Thăng Long
Cổ nhân, lai giả một lòng
Nâng tầm sông núi song song đất trời…
Thịnh suy, hưng phế một thời
Rồng - thiêng - chính - khí muôn đời bay lên!
SOI BÓNG HỒ GƯƠM
(Nhớ Hà Nội & em, 10 năm sau ngày hội ngộ)
Có một Hồ Gươm lấp lánh ánh vàng.jpg)
Thần Kim Quy hiến vuốt làm lẫy nỏ
Có một Hồ Gươm xanh ngời trăng gió
Thuở vua Lê trả kiếm nhận thanh bình
Có một Hồ Gươm cháy đỏ hết mình
Đốt pháo đài bay bằng trái tim quả cảm
Có một Hồ Gươm khói lam bình đạm
Tiếng chuông chùa Một Cột nở hoa sen…
Có một Hồ Gươm thăm thẳm xanh đen
Còn cất giữ biết bao điều bí mật
Như cụ rùa nổi lên rồi lặn mất
Lại như em thoắt hiện hữu, vô hình
Đã, đang và sẽ có những công trình
“Hoành tráng” “tuyệt vời” như Tây như Mỹ
Sao lòng tôi cứ ngậm ngùi thế nhỉ
Bóng nhỏ nhoi em chìm khuất nơi nào?
Sem sém lũy tre ràn rạt gió Lào
Hè xứ Quảng bỗng mơ thu Hà Nội
Có đám mây nào không bay quá vội
Cho quá giang về soi bóng Hồ Gươm…
Chỉ e nỗi mình không được tinh tươm
Lần lữa mãi mười năm chưa gặp lại
Mặt hồ - mặt trăng - mặt người con gái
Nhắm… hiện ra, mở… hun hút chân trời
Biết bao giờ nguôi nhớ, Mỵ Châu ơi!
HỒ TÂY CHUYỂN MÙA
Lăn tăn nắng sóng ru bờ
Mưa chưa đủ ướt câu thơ bụi đời
Nhú non hồ liễu gió lơi
Ủ xanh ngực cốm xanh lời rét tân
Long lanh mắt biếc siêu tần
Môi hồng nhiễu xạ bước chân ngược chiều
Xuân về xa lộ tình yêu
Gót sen tha thướt dáng Kiều ngẩn ngơ…
Thực mà cứ ngỡ như mơ
Ta đây em đấy lại ngờ chiêm bao
Gió đông cười thắm hoa đào
Cỏ xanh vạt tóc nao nao chuyển mùa!
|