HƯƠNG TRÀ - CHẢNG GIẢNG VIÊN TOÁN LÀM THƠ
Hương Trà (Trần Anh Dũng), chàng Thạc sĩ Toán mang tâm hồn thi sĩ. Cái anh chàng Quảng Nam hiền lành này té ra cũng khá đa mang và nhiều trăn trở. Nhưng nhìn chung, thơ Hương Trà hiền hậu và hồn nhiên giống như chính con người anh vậy. Không triết lý cao siêu hay dài dòng lý sự, cũng không làm dáng ngôn từ để được gọi là “hiện đại”, thơ Hương Trà tuôn ra từ chính lòng mình một cách tự nhiên:
“Tôi để tim mình rung lên ngân nga
Nghe tiếng chuông gióng đều xa vắng
Đức Mẹ mỉm cười hiền từ trong nắng
Tôi tin rằng nàng mãi mãi yêu tôi”
Tin như thế, nhưng rồi nàng đã theo chồng. Không biết trong đời thực Hương Trà có hờn giận, trách móc gì nàng chăng, nhưng đọc những câu thơ này ta thấy chàng trai chỉ lắng lại ở lòng một nỗi buồn trong veo đầy độ lượng:
“Bây giờ nàng đã có chồng rồi
Mùa Noel tôi nhớ về Trà Kiệu
Nhớ tiếng chuông năm xưa Nhà thờ Núi
Nghe trong hồn lá úa nối nhau rơi”
Trong dòng chảy hồn nhiên, thật thà ấy, ta còn thấy có một Hương Trà hoài cổ trong một trạng thái phiêu bồng của một con người đã đi qua những “trận bão lòng” với cuộc đời buồn vui và vừa tìm được lối thoát như là một ẩn dật nhân sinh với những dòng Lục bát vừa man mác hương xưa:
Ta đi vào cõi xưa xanh
Đọc thư tịch cổ biết mình hư vô
Thế nhân xa bến xa bờ
Trăm năm xếp một cuộc cờ chưa xong
lại vừa mang hơi thở của Lục bát hiện đại với cách ngắt vần đoản giữa hai từ ghép “mông lung”:
Ta đi vào trận bão lòng
Phất phơ một dãi lụa mông lung buồn
Nhưng có lẽ, chính cái giản dị hồn nhiên của những câu thơ này mới đúng giọng của Hương Trà. Thiệt thà đến dễ thương, và cao lên trên vẫn là một bao dung của con người thấu hiểu:
Vó ngựa nào dừng lại giữa đồi thơm
Quả thông rụng lặng im - chiều Đà Lạt
Dẫu biết thuyền xưa sang bến khác
Mà sao anh cứ mãi đi tìm?
Bichkhe.org xin giới thiệu một chùm 5 bài thơ của chàng thi sĩ dạy Toán này cùng bạn đọc trong và ngoài nước (TS. Mai Bá Ấn)
CHÙM THƠ CỦA HƯƠNG TRÀ.jpg)
1. TRÀ KIỆU
Với Thu
Có một lần tôi đã đến nơi đây
Chiều đẹp lắm, áo hoa đầy các phố
Nàng xinh đẹp như một bông hoa nhỏ
Nở âm thầm trong mỗi nhịp tim tôi.
Trà Kiệu, tôi nhớ hoài Trà Kiệu ơi!
Tôi đâu phải là người theo đạo
Nhưng cũng cùng nàng lên thăm Nhà thờ Núi
Cúi mặt nguyện cầu Đức Mẹ kính yêu
Tôi đếm chưa xong những bậc đá phong rêu
Đã vội vã thầm yêu xứ Đạo
Dù nàng không là con chiên của Chúa
Không có mái tóc dài của Đức Mẹ Maria
Tôi để tim mình rung lên ngân nga
Nghe tiếng chuông gióng đều xa vắng
Đức Mẹ mỉm cười hiền từ trong nắng
Tôi tin rằng nàng mãi mãi yêu tôi
***
Bây giờ nàng đã có chồng rồi
Mùa Noel tôi nhớ về Trà Kiệu
Nhớ tiếng chuông năm xưa Nhà thờ Núi
Nghe trong hồn lá úa nối nhau rơi
Tiếng chuông trong tôi lúc đầy lúc vơi
Ru thầm thĩ triền miên trong trí nhớ
Năm năm rồi không về thăm Trà Kiệu
Noel này nàng có ghé chơi không?
Màu áo hoa xưa sóng bước bên chồng
Dưới chân Chúa sẽ nguyện cầu hạnh phúc
Chúa đâu biết đời tôi trăm khó nhọc
Hạnh phúc mơ hồ như một giấc chiêm bao
Một mình tôi ngồi đếm những vì sao
Hồi tưởng lại một lần về với Chúa
Sẽ có ngày tôi về thăm Trà Kiệu
Một mình tôi, chỉ một mình tôi thôi
Đếm lại những bậc đá mòn Nhà thờ Núi
Tìm dấu chân xưa say đắm một thời.
2. HỒNG HOANG
Tặng Khang
Ta đi vào cõi vô cùng
Ngắm trăng hoa nở một vùng phiêu diêu
Dừng chân cuối dãi ráng chiều
Hồn tan tác giữa trăm chiều nắng thu
Ta đi vào cõi sa mù
Gặp em đợi giữa thiên thu mây ngàn
Dắt nhau về chốn nhân gian
Vẽ nên trời đất âm dương ngũ hành
Ta đi vào cõi xưa xanh
Đọc thư tịch cổ biết mình hư vô
Thế nhân xa bến xa bờ
Trăm năm xếp một cuộc cờ chưa xong
Ta đi vào trận bão lòng
Phất phơ một dãi lụa mông lung buồn
Nghe sương khói phủ trong hồn
Bước chân níu giữa hai dòng thực hư
Ta gầy guộc bởi ưu tư
Em ngây ngô mải trò chơi trốn tìm
Về ngồi hát với trái tim
Thì thôi dù được dù không cũng đành
.jpg)
3. CHIỀU ĐÀ LẠT
Vó ngựa nào dừng lại giữa đồi thơm
Quả thông rụng lặng im - chiều Đà Lạt
Dẫu biết thuyền xưa sang bến khác
Mà sao anh cứ mãi đi tìm?
Vó ngựa nào dừng lại giữa chiều êm
Mimôza sắc se - chiều Đà Lạt
Anh lang thang giữa vô chừng trời đất
Mây nước nào trang điểm tóc em xanh?
Vó ngựa nào dừng lại giữa mênh mông
Anh nếm rượu lỡ say - chiều Đà Lạt
Em có nghe thông reo ngàn tiếng hát
Đà Lạt ơi người tình trăm năm
Vó ngựa nào rong rỗi mãi xa xăm...
4. Phố Huế
Cho Tuấn
Phố Huế thủa tôi còn nhỏ tuổi
Đường Kinh đô áo trắng bay nhiều
Hương Giang chầm chậm chiều sương khói
Vân Lâu buồn bến vắng cô liêu.
Khi xa Huế tôi mơ hoài Vĩ Dạ
Khóm trúc la đà bến hắt hiu
Linh Mụ chùa nghiêng hồn cổ kính
Mây chùng in đáy nước xanh veo
Mười năm xa Huế tôi còn nhớ
Lăng tẩm uy nghiêm tím bóng chiều
Nhịp chèo khua tiếng hò mái đẫy
Tóc lùa gió rối dáng xiêu xiêu
Em tôi giờ lại ra phố Huế
Biết gửi gì cho hết tiếng yêu
5. NƠI ĐÓ LÀ BÌNH YÊN
“Chỉ xin anh làm chiếc khăn khi em khóc
Thấm khô giọt lệ buồn em mang”
Thơ Thu Phong
Hãy tựa đầu lên bờ vai anh
Nơi đó là bình yên
Nơi đó anh sẽ nghe
Lời trái tin em biết hát
Anh sẽ kể em nghe
Những buổi chiều
Mình anh lang thang trong quán nhạc
Ly cafe để quên
Bong bóng vỡ, cơn mưa chiều dịu mát.
Rồi anh sẽ hát em nghe
Trịnh Công Sơn,
bài Nguyệt ca
huyền hoặc
Buồn hơn cả ánh trăng.
Hãy tựa đầu lên bờ vai anh
Nơi đó là bình yên
Nơi đó anh sẽ nghe
Tiếng trái tim em biết khóc
Em sẽ kể anh nghe
Đêm Hà Nội
Nồng nàn như trong cổ tích
Chao chao chùa Trấn Quốc
Sóng Tây Hồ làm vỡ cả vừng trăng.
Rồi em sẽ đọc anh nghe
Những mùa thu buồn như không có thật
Hồ Gươm lung linh bóng nguyệt
Lời thơ hiền và đẹp như tranh
Hãy tựa đầu lên bờ vai anh
Nơi đó là bình yên
Nơi đó anh sẽ làm chiếc khăn
Mỗi khi em khóc.
------------------------------------
Tên thật: Trần Anh Dũng - Sinh ngày 15/02/1965
Quê quán: Thôn Hương Trà - Ph. Hòa Hương - T/p Tam Kỳ - QNam.
Cơ quan công tác: Khoa Toán - Tin Trường Đại học Quảng Nam.
Chuyên môn giảng dạy: Toán
|