CHÙM THƠ CỦA ĐÔNG TRIỀU
Trong ống khói con tàu
Cứ bám chắc vào những điều có thể
Tiếng la hét như mệnh lệnh, như sấm truyền loan trên đầu dòng
phả hệ
Như chết chóc sắp phủ xuống đường hầm
Chỉ là chuyến tàu đi
Chỉ là bỏ lại nhốn nháo sân ga
Và những tiếng thét đó cũng chỉ để bắt đầu hành trình mới trong
ống khói
Khi những gì đã nằm lại vẫn lặng tăm bóng khơi
Dù ngày tháng đó vượt qua vạch sinh tử còn ngỡ ngàng
Dù ngày tháng đó viên đạn dường nhìn thấu suốt bóng đêm
Còn hứa với nhau, còn chờ, còn đợi…
Dưới gốc muồng vàng di chỉ đấm tim khan
Cứ tưởng họ nhầm khi nấp trong ống khói như kẻ gian tìm đường
về toa ngủ
Họ sẽ hoảng loạn khi hay khói tỏa lên trời?
Lại nghe những tiếng cười, hiện diện kiếp người trong mưa bom
rạp trời dấn bước
Bây giờ chúng ta chia tay nhau đi
Trông hướng gió tìm về xoi đất cũ
Trong giấc chiêm bao mấy mươi năm bạn vẫn nói mình đang ngủ
Dưới rừng xanh, dưới tán muồng vàng
Ngọn khói xám tuôn ngược về dĩ vãng
Về mạn tây qua đường Chín, bắc sông Son…
Trường Sơn dài những chiếc võng giấu đau thương
Xanh tiếng lá, xanh niềm tin chiều mây trôi xa thẳm
Anh phải bay lên để con tàu lao tới
Anh phải bay lên để con tàu lao tới!
Ngọn khói xanh gọi những chim nâu nhấp nháy đón mặt trời hồng
Bình minh lá nở dọc Biển Đông
Như chiến lũy, như thành đồng ngăn pháo kích những chuyến tàu
không số
Như rừng hoa ban nở
Khói vẫn trôi đi trắng xóa một khung trời
Tàu vẫn hành trình từ Bắc về xuôi
Tựa nhánh tâm hương vói xuống nghìn mộ địa
Những màu khói, những vằn ray nối dài về quá khứ
Dòng khói trắng, lọn khói xám, dãy khói xanh hòa bi hùng lịch sử
Họ đã nương theo bóng khói đi tìm
Dù heo hút vạt rừng, dù hoang vắng những đồng bưng và mịt mùng
tiếng gọi
Anh ngã xuống phía Nam Lào, anh bảo đã ngủ yên
Khói đau thương bao năm luẩn quẩn trong khoang buồn neo đáy mắt
Anh ngã xuống lòng biển xanh tay súng còn ôm chặt
Khói buốt dâng lên ngơ ngác lũ chim trời
Anh ngã xuống chân đồi cho mùa hoa dùng dằng nối những mùa hoa
Khói vẫn tất tả vụt con tàu xa, xa tít tắp
Dù cho đời anh, dù cho đời em dừng ở ga nào cũng đều nghe
tiếng tàu qua rất thật
Không như các anh trong ống khói hành trình
Vẫn mải miết đi tìm dù xa khuất, dù day dứt nổi chìm suốt
cuộc chiến tranh.

Cửa rừng
Chỉ thấy những thân gỗ được xén vuông đấy thôi
Không gặp cây Kơ nia tán lá tròn bên lối rẽ trái Lin ơi!
Bạn đang chỉ hướng cửa rừng
Nơi ngã ba ấy chúng tôi chia tay, chúng tôi xung phong,
đôi ba người còn ở lại
Họ giục: về thành phố ngay đi
Làm vài li bia, trời Tây Nguyên đang đổ lửa
Nó mãi là người của thành phố từ khi nòng súng trên tay
anh em còn cháy đỏ nơi chiến trường
Nó mãi là người của thành phố từ khi chúng tôi còn chìm trong
đám lá tối trời im tiếng thở hít bùn non
Buổi chiều tràn về buôn
Đất vẫn như pha máu, mặt trời tựa chiếc mâm đồng nung đỏ,
một đàn trẻ ngồi trên đống gỗ nói vu vơ
Không còn rừng, không còn cánh cửa đón yêu thương
Quen nhau trên chiến trường
Chia li ở chiến trường
Từ vượt ngầm, bạt đá, xe qua, mở lối
Đêm cuối chuyền tin nhau hành quân thần tốc về xuôi theo
sông núi gọi
Kơ nia ngày ấy đâu rồi
Cầm tay không nói được đôi lời dưới tán rừng xanh ước lệ
Em - náu thân tiếng thác thầm thì
Cửa rừng mãi mãi
Có con chim hót nhại theo đàn
Ngã ba về buôn, ngã ba về thành phố
Hoang vắng rừng cây, hoang vắng lòng người
Chứng tích chỉ là đống gỗ xén vuông chồng chất lên nhau
chờ xe tới
Người ơi! Người ơi!
Cũng không biết gọi người xưa hay người sau
Em ngã xuống trong đêm khi đoàn quân lao tới
Như Kơ nia ngã xuống trong đêm thảng thốt gọi tên rừng
Vang động núi Yang Sin
Chiều, những người vác rựa quay về tìm tiếng chiêng đã mất
Họ không biết có cây Kơ nia từng mọc chốn này
Họ không biết có trận giặc càn từng sinh tử nơi đây
Bạn vẫn cứ giục đã thấy ngã ba rồi mau về thành phố
Giờ cửa rừng đã mở
Nhưng hốc mắt tối như bưng.

Ở Trường Sa
Quyên
Trên gềnh đá này những chú cá nhỏ đã trở lại tìm em
Nó theo ngọn sóng quật cong tầm mắt
Nó theo hương gió từ tay em hôm trước
Và những đứa trẻ của nắng và gió
Đứng ngóng mây bay xa tít chân trời
Cơn sóng, con cá quay lại tìm người
Anh cùng những đứa trẻ dõi theo con tàu xa rẽ gió
Quyên
Biển đêm qua không ngủ được
Bão lao đi như xưa lốc cuốn làng mình
Tàu sát tàu, người áp người vùi chân xuống đảo
Sóng quăng lên tiếng hú dọa hùng thiêng
Chỉ có những con chim lẻ loi bay chới với và kêu hoảng loạn
Nơi này, một tình yêu đang lớn
Nơi này, Tổ quốc gọi tên anh
Quyên
Em hãy nhìn lên trong vắt vòm xanh
Có mây trắng đưa thư thời gian muốn nói
Những con tàu xanh nơi anh phải chồm qua sóng nổi
Gửi bóng kiên trung xa tắp phía chân trời
Nơi đó heo hút hình người
Nơi đó chiều-buông-mây-giăng-mắc-nhớ
Quyên
Một mùa hoa trong anh vẫn nở
Biển dù có quăng muôn sóng dập trắng ghềnh
Bão dù có băng như băm nát đại dương
Anh dù xác thân tan trên từng đảo nhỏ
Chất ngất trong lòng mùa hoa đỏ chờ em
Đêm cột mốc biên cương
Nhìn những con số quen nghe thành đồng reo trong chóp tóc
Quyên
Những đứa trẻ em yêu vẫn bình yên đi học
Bóng cây che ngày nắng đã dang bóng khỏi chỗ ta ngồi
Những chú cá nhỏ vẫn bay lên như tìm kiếm một người
Cho anh thấy yêu thương trào ra loang mặt đảo
Cho anh thấy nhịp tim ngân vang lời nguyền muôn thuở
Nơi này vẫn mãi nhắc tên em
Khi sắc thắm cờ hoa nở dài theo Tổ quốc.
VANNGHEQUANDIO.COM.VN, Thứ bảy - 03/12/2016 00:09
|